LÁ THƯ MIỀN TRUNG
Thư hùng kiếm đôi thanh gươm báu*,
Bậc tài danh ẩn náu dằn lưng.
Những khi xuất trận ung dung.
Hồn xiêu phách lạc thù quân rụng rời.
Thư hùng kiếm đôi lời mỹ dụ,
Trí tuệ cùng giới luật truyền trao.
Nói làm tứ mã xôn xao,
Lưỡng trùng nhân cách thấp cao miệng cười*.
Luân hồi khổ đuổi xua bao thủa,
Như thiên la địa võng giăng giăng.
Làm cho nhân loại rối xăng,
Quẩn quanh đọa xứ bặt tăm sương ngàn.
Vòng tròn cắm mười hai căm bánh,
xe luân hồi chầm chậm xoay xoay.
Vô chung, vô thủy, vô cùng,
Thú người chen lộn lối đường thoát tung?
Cầm đi bạn thư hùng kiếm cổ,
Của người xưa vạn thủa tồn lưu.
Nhanh tay chớp luyện tùng thư*,
Đảo xoay thời vận đột trừng duyên sinh*.
Căm trói buộc sanh y vật chất*,
Bạc vàng cùng ruộng đất bò trâu.
Xe nhà, bầu bạn, cao lâu,
Họ dòng sau trước khua gươm trảm cùng.
Chân tấn vững hoành gươm hất ngược,
Bạt thủ cùng hữu thọ luôn cho*.
Chiến trường ngoại kích nội công,
Lưỡng quyền đắc thủ khải hoàn vang câu.
Lý tứ đế thanh văn điềm tỉnh,
Bạt sanh y tựa điểm nơi đâu?
Tuy rằng hùng vĩ cao sâu,
Thả câu dũng ý lung lay đất trời*.
Duyên giác hạng ngồi chơi xúc niệm,
Tâm im ru tàn tạ hoa rơi.
Còn đâu danh sắc rã rời,
Thây ma tan rửa đã rồi tích xưa*.
Tâm tự bẫy thì xin tự mở,
Đọa đày chi cứu trợ huyên thuyên.
Vòng tròn trảm triệt nhân duyên,
Thanh văn duyên giác đôi đường lão thông*.
Là dũng tướng mang đôi gươm báu,
Đầu đội trời giẫm địa hiên ngang.
Giữa bầy sói hiểm hùm hăng,
Tả xung hữu đột băng tâm ngọc hồ*.
Chiều nay chợt hồn thơ rung động,
Viết tặng người hoài mộng xa xôi.
Điệp trùng cách trở chia phôi,
Đừng quên chí lớn lẻ loi dặm dài.
(2007)
*Duyên giác là người tu trên 12 nhân duyên, tức sự tu tập xúc chạm trực tiếp giữa căn trần. Lại Duyên Giác là người tu hạnh độc giác, sống một mình, tuyệt đối không ở chung trong tập thể đông người, như hạnh sống của Đức Phật ngày xưa.
Tóm lại. Duyên giác là người có khả năng tự mình thông suốt 12 nhân duyên. Nếu 12 nhân duyên còn vấp kẹt, bế tắc thì chưa phải là bậc Duyên giác. Như duyên thứ ba là DANH SẮC, không phải THỨC như các hệ phái Phật giáo đã xác định. Vì VÔ MINH là để chỉ cho vũ trụ này thoạt kỳ thủy chưa có gì cả. Tiếp đến xuất hiện hai từ trường âm dương, gọi là HÀNH. Âm dương có gặp nhau thì mới sinh ra DANH SẮC, tức đất nước lửa gió, sau là các hành tinh. Như vậy, đất nước lửa gió, tức DANH SẮC hay các hành tinh chưa có thì làm gì có THỨC, tức cái biết của con người và vạn vật?
Tuy Phước, lúc 16h52 ngày 11 tháng 08 năm 2017
Bốn niệm xứ
Thất độc cư thiền định