NHỮNG BÓNG NGƯỜI TRÊN SÂN GA...
...Có lần tôi thấy một bà già,
Đưa tiễn con đi trấn ải xa.
Tàu chạy lâu rồi bà vẫn đứng,
Lưng còng đổ bóng xuống sân ga...
Khi bất chợt còi tàu hú hồi từng dài vang dộng... Khi bánh sắt thản nhiên những chiếc, những chiếc lạnh lùng tấu lên phân ly điệp khúc não nùng, bi thiết và khi hai dây sắt chơ vơ, trần trụi đến muôn đời trằn trọc, co ro, thắt thỏm dưới đôi vầng nhật nguyệt oằn mình hằn học chấp nhận để cho những toa tàu xám xịt, buồn bã mang bao nỗi đau thương rùng mình lướt nhịp trong vàng vọt, chơi vơi, tàn tạ của một chiều sương khói trên thang phím chập chùng vô tận câm nín nỗi uất nghẹn bi hài bởi cuộc trường chinh ly hợp chưa bao giờ lỗi nhịp lạc cung...
Con tàu trườn mình về phía trước...
Mẹ như vẫn còn thấy kia ôi đúng là mái tóc húi cua lấp ló và đôi tay vẫy vẫy tuyệt vọng chả lẫn vào đâu mà con trai mẹ đang níu kéo, nấn ná hết mực cố gắng giữa bấn loạn, trong bất lực với bao màu xanh chinh chiến qua chật hẹp, nghiêng nghiêng, nghiêng nghiêng xa khuất dần, mất thôi rồi trời ơi những ô cửa...
Tàu khuất cua, mất hút mà mẹ vẫn còn đứng đấy với đơn côi, hiu hắt, len lách bao nỗi... (nhíu mày, đôi mắt xa xăm...). Trong đêm nay, đêm mai, đêm kia ư hay đêm nào bất chợt một đầu đạn chì, một lưỡi lê, một thẻo bom sẽ oan nghiệt, tàn nhẫn réo gió cắm phập, đi xuyên, xé nát thị xương, thân thể đứa con yêu dấu, xinh ngoan của mẹ? Và chiến địa nào, hào lũy nào, hố hầm nào sẽ là ôi mãi mãi nơi con mẹ nằm xuống? Không, không, hãy trả lại cho tôi đứa con yêu dấu! Trả lại cho tôi, hãy trả lại cho tôi, trả con lại cho tôi...
Về đi mẹ, thôi, về đi mẹ ạ! Đây, đổ nát hãy còn đây, kia, lửa khói vẫn còn kia! Ngày nào mà lòng người còn chia cắt, miệng lưỡi còn đâm thọc, sát phạt thì đạn bom còn sôi sục, gào rú, mẹ sao thể cản ngăn? Chiến tranh, không phải sao. Tự bao giờ đã là một địa giới, một cấm giới bất khả bàn bạc, xâm phạm rồi kia mà! Đâu đây trên đất này, đó (hất mặt), bao mái đầu xanh từng hùng tráng theo nhau mà... ngã gục và ngã gục. Và rồi họ cứ sẽ phải còn tiếp tục và tiếp tục nữa đấy mẹ ạ (nhếch miệng cười...)! Không, không, trả lại con cho tôi! Đừng, đừng, trả lại con cho tôi! Tôi van người, trả lại cho tôi, hãy trả lại cho tôi, trả cho tôi...
Tà dương đã xuống núi, sân ga đã heo hút, không gian đã ngun ngút trong muôn thủa điệu u hoài sao mẹ vẫn còn đứng đấy? Độc thoại dư âm của mẹ sao cứ vẫn vang lên, vọng xa trong tĩnh mịch, cô liêu...
Khóc lên đi ôi quê hương yêu dấu!
Tuy Phước, lúc 19h09 ngày 18 tháng 09 năm 2017
Bốn niệm xứ